Ngày xưa Khổng Tử dẫn hai đệ tử tín cận trung thành nhất của ông đó là Thạch Giang và Thạch Châu cùng với 4 môn đệ khác qua nước Tề thăm nhà vua láng giềng . Vào một đêm khi thầy trò dừng chân tại vách núi nghỉ ngơi, Thạch Châu cùng với 4 môn đệ kia lên kiếm củi còn Thạch Giang ở nhà lo nấu cơm cho thầy trò ăn tối.
Họ rất thương yêu đùm bọc lẫn nhau, họ chia nhau từng nắm cơm đồng đều. Trong khi Thạch Giang đang nấu cơm thì bất thình lình Khổng Tử đi ngang qua thấy Thạch Giang đang bốc cơm ăn vụng. Thấy vậy KHổng Tử rất ngạc nhiên và tức giận, nhưng ông ta không nói gì, hằm hằm trong lòng, tại sao người đệ tử trung thành của ta lại phản bội làm điều xấu xa như thế này .....
Đến đêm khi Thạch Châu cùng với 4 môn đệ kiếm củi về, Thạch Giang dọn cơm cho mấy thầy trò ăn nhưng Thạch Giang không ăn. Khổng Tử hỏi Thạch Giang tại sao con không ăn? Thạch Giang trả lời, con đã ăn rồi . Lúc nãy khi cơm sôi con mở vung ra chẳng may mồ hóng, khói bếp đã rơi vào nồi cơm và khi cơm chín con đã xúc chỗ cơm dơ bẩn đó con ăn.
Nghe vậy Khổng Tử đứng dậy đi ra ngoài với bộ mặt sầu não, ủ rũ, ân hận và thốt lên "một tí nữa ta đã hiểu lầm đệ tử trung thành của ta".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét